Dưới chân Lạc Phong Sơn, không xa doanh trại của Bắc Địch.
Triệu Thanh Vân đứng ngoài lều trại, lau chùi thanh loan đao trong tay, ánh mắt thất thần, nhất thời không biết đang nghĩ gì. Không biết bao lâu, đợi đến khi có tiếng bước chân vang lên, hắn mới hoàn hồn, nhíu mày quay đầu lại.
Người đang đi tới trước mặt, là một người Sa Nhung mình khoác giáp sáng, mũi to miệng vuông, trên giáp còn dính vết máu.
“Triều Đồ, mấy ngày liền rồi sao còn chưa công sơn?”




